1. Lịch sử nghệ thuật tranh trừu tượng
Cho đến cuối thế kỷ 19, hầu hết các bức tranh trừu tượng và tác phẩm điêu khắc theo nguyên tắc truyền thống của chủ nghĩa hiện thực cổ điển, như được dạy trong các Học viện lớn của châu Âu. Các nguyên tắc quy định rằng nhiệm vụ đầu tiên của nghệ thuật là cung cấp một cảnh nhận biết hoặc đối tượng. Tuy nhiên điều này bị ảnh hưởng rất nhiều đến nghệ thuật hội họa, khi một tác phẩm nghệ thuật phải bắt chước hoặc đại diện cho thực tế bên ngoài. Tuy nhiên, trong quý cuối cùng của thế kỷ 19, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Các họa sĩ đã chứng mình rằng phong cách học tập nghiêm ngặt của bức tranh tự nhiên không đưa chúng ta đến cái đích thực sự của nghệ thuật hội họa tranh trang trí. Sau đó, trong giai đoạn 1900-1930, giai đoạn phát triển trong các lĩnh vực khác của nghệ thuật hiện đại cung cấp các kỹ thuật bổ sung (liên quan đến màu sắc và hình dạng mới), sẽ được sử dụng để tiếp tục công cuộc tìm kiếm nghệ thuật trừu tượng.
2. Các nghệ sĩ bắt đầu di chuyển ra khỏi thực tế
Tìm hiểu về tranh trừu tượng hiện đại
Việc đầu tiên của chính phong trào nghệ thuật hiện đại để phá vỡ phong cách học tập của chủ nghĩa hiện thực cổ điển là ấn tượng (fl.1870-1880). Sự xuất hiện của nghệ thuật trừu tượng cũng chịu ảnh hưởng của phong trào Art Nouveau (c.1890-1914).
a. Kandinsky chứng minh sức mạnh của màu
Việc sử dụng màu sắc và hình dạng trong tranh trừu tượng gây sự tò mò của các khán giả là tối quan trọng trong sự phát triển của nghệ thuật trừu tượng. Wassily Kandinsky (1866-1944) xuất bản một cuốn sách mang tên “On The Spirtual in art ‘(1911) đã trở thành nền tảng của những bức tranh trừu tượng.
Kandinsky đã bị thuyết phục bởi các tính chất cảm xúc của hình dạng, đường nét và trên tất cả, màu sắc trong bức tranh . (Ông đã có một sự nhạy cảm bất thường về màu sắc, mà ông có thể nghe cũng như xem, một tình trạng gọi là synaesthesia.) Ông tin rằng một bức tranh đẹp không nên được phân tích về mặt trí tuệ nhưng cho phép đạt tới những thành phần của não bộ kết nối với âm nhạc.
Mặc dù vậy, ông cảnh báo rằng nghệ thuật nghiêm túc không được dẫn dắt bởi những mong muốn trừu tượng để chỉ trở thành vật trang trí.
b. De Stijl
De Stijl là tên của một thiết kế Hà Lan, tạp chí thẩm mỹ và phong trào nghệ thuật tiên phong, dành cho trừu tượng hình học (nghệ thuật không khách quan), được thành lập và lãnh đạo bởi Doesburg (1883-1931). Bên cạnh đó còn có Piet Mondrian (1872-1944), người nổi tiếng với hàng loạt bức tranh trừu tượng chỉ sử dụng hình chữ nhật đơn giản, chỉ sử dụng màu đen, trắng và màu sắc chính – một phong cách ông gọi là Neo-Plasticism (Nieuwe Beelding). Một trong những người tiên phong có ảnh hưởng nhất của nghệ thuật trừu tượng trong giai đoạn 1920-1944. Tham gia với nhóm trừu tượng Cercle et Carre (1929-1931), cũng như nhóm trừu tượng-Sáng tạo (1930-6), ông chuyển đến New York vào năm 1938.
Tại châu Âu, một phong trào nghệ thuật mới được gọi là nghệ thuật Informel nổi lên trong thời gian cuối những năm 1940. Xem như là phiên bản châu Âu của chủ nghĩa biểu hiện trừu tượng, trong thực tế đó là một phong trào với một số tiểu biến thể. Một ảnh hưởng quan trọng là nghệ sĩ tiên phong của Mỹ Mark Tobey (1890-1976. Thành viên quan trọng bao gồm Jean Fautrier (1898-1964), Georges Mathieu (1921-2012), Pierre Soulages (b.1919), và các nghệ sĩ Bồ Đào Nha, Maria Helena Vieira da Silva (1908-1992).
Tranh trừu tượng đã ra đời từ sự sáng tạo của các nghệ sĩ trên thế giới, cho đến ngày hôm nay nó đã được biết đến nhiều hơn và vẫn đang trên đà phát triển rộng rãi, mạnh mẽ hơn.